Sau gần 7 năm mong mỏi, tôi đã hạ sinh một cô công chúa nhờ Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam

Suốt 7 năm mong chờ, chạy chữa từ Nam ra Bắc cuối cùng tôi và anh cũng đã có được cô công chúa kháu khỉnh, đáng yêu nhờ điều trị tại Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam. Chắc hẳn với những ai vô sinh hiếm muộn như tôi cũng đều mong ước có được mụn con, và với tôi đó là cả một hành trình dài tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.

Tôi là Nguyễn Thị Minh Châu, 32 tuổi, quê ở Lục Ngạn, Bắc Giang. Cũng như bao người phụ nữ khác, 25 tuổi tôi bắt đầu lập gia đình, nhà anh cách nhà tôi chừng 4km, cuộc sống cặp vợ chồng mới cưới vô cùng viên mãn. Chúng tôi cưới nhau vào cuối năm 2011, tôi dự định học xong thạc sĩ khoảng giữa năm sau sẽ bắt đầu mang thai vì nhà anh là con một, lại là trưởng họ nên cũng không muốn kéo dài thời gian sinh con.

Thế nhưng, giữa năm, rồi cuối năm sang những năm sau nữa chúng tôi vẫn chưa có tin gì. Bản thân tôi lo sợ vô cùng, hai bên gia đình giục hàng ngày, cứ hễ gặp ai cũng hỏi có gì chưa, thậm chí nhiều người “phũ miệng” còn bảo hay tôi bị “điếc”. Nghe những câu nói đó, thực sự tôi đau đớn vô cùng. Sau đó, cả hai vợ chồng quyết định lên Bệnh viện tỉnh Bắc Giang kiểm tra sức khỏe sinh sản, nhận kết quả như tiếng sét đánh bên tai, bác sĩ bảo tôi bị u xơ tử cung nên cần phải điều trị ngay nếu không sẽ chuyển sang giai đoạn di căn. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại đến ngày hôm nay, chắc có lẽ do tôi chủ quan cũng gần 3 năm rồi tôi không đi khám sức khỏe, cũng chẳng kiểm tra gì. Đến giờ tôi thấy hối hận vô cùng.

Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam

Tôi bắt đầu cuộc chiến với u xơ, nhưng cũng may sao tôi thích nghi được với hóa chất nên không phải xạ trị. Thế nhưng, mỗi lần tiêm hóa chất vào ống truyền tay tối buốt đến tận xương sống, gần 1 tuần truyền tóc tôi bắt đầu rụng, rụng rất nhiều. Cuộc chiến đó kéo dài gần 1 năm thì tôi được dừng truyền hóa chất, bác sĩ có nói bệnh của tôi có tiến triển rất tốt, nhưng khả năng mai thai rất khó vì trứng có dấu hiệu teo.

Chưa bao giờ tôi thấy bản thân mình vô dụng đến vậy, nỗi niềm mơ ước được làm mẹ, được bế con, được đưa dòng sữa cho con sao mà khó đến thế. Mẹ chồng tôi vốn là người có học, hiểu biết nên không bao giờ nói nặng đến tôi và ngay cả khi tôi chưa sinh được cho bà đứa cháu nội. Thế nhưng, anh em, hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vai đôi khi cũng khiến bà chạnh lòng. Tôi hiểu rằng, không chỉ bà mà cả gia đình đều rất mong mỏi có được mụn con, mụn cháu trong nhà.

Ngay sau đó, tôi quyết định tìm mọi cách để chữa bệnh. Nhà chồng tôi tuy đều là người làm nhà nước thế nhưng thu nhập cũng chỉ đủ để chi tiêu chứ cũng không dư dả gì. Bố mẹ đẻ tôi có cho một miếng đất, tôi quyết định bán hết để lấy tiền chữa bệnh. Từ ngày đó, cứ hễ nghe ở đâu có thầy lang tôi đều đến, uống quá nhiều thuốc Nam, thuốc Bắc đến mức tôi ngửi thấy thôi cũng muốn nôn. Thế nhưng, vì mong mỏi có con tôi cũng phải cố nhắm mắt nhắm mũi để uống. Dòng dã gần 2 năm nữa, vẫn là con số không trắng trơn.

Mỗi lần nhìn chồng bế đứa cháu họ, mắt tôi lại rưng rưng và chỉ biết đi vào phòng khóc. Nhiều lúc, tôi muốn giải thoát cho anh, muốn anh được thực hiện trách nhiệm làm cha của mình. Nhiều lần tôi gợi nhắc nhưng anh đều gặt đi, anh nói “Con cái là lộc trời cho, nếu trời không cho thì chúng ta xin con về nuôi cũng được mà em”.

Thế rồi chúng tôi xin phép bố mẹ hai bên cho xin con về nuôi, tôi quyết định xuống Hà Nội vì muốn đến nơi xa xin con để sau này sẽ không gặp phải vấn đề gì. 3 ngày ở Hà Nội, ngoài đến những cơ sở cho nhận nuôi con tôi có ghé qua đứa bạn học cùng thời sinh viên và tâm sự lại những gì mình đã trải qua. May sao chị dâu nó cũng bị vô sinh hiếm muộn và điều trị tại Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam. Sau gần 6 tháng, anh chị ấy đã có được cậu con trai đầu lòng. Biết tin, tôi liền tìm đến Trung tâm này và được bác sĩ Đỗ Thanh Hà thăm khám và kê thuốc. Cô cũng có chia sẻ đã từng điều trị cho rất nhiều cặp vợ chồng vô sinh, hiếm muộn điển hình như anh chị của bạn tôi.

Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam

Lúc đó tôi vừa mừng vừa lo, nghĩ rằng không biết may mắn có đến với mình không. Nhưng dù sao cũng chữa rất nhiều cách, uống quá nhiều thuốc rồi làm liều thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao. Gần 3 tháng dùng thuốc, tôi cảm giác mình ham muốn nhiều hơn. Vì trước kia, thực sự mỗi lần gần chồng tôi hơi e dè, cũng không ham muốn nhiều, vì thế cả tháng may ra chúng tôi làm chuyện ấy 1 – 2 lần.

6 tháng sau, tôi thấy cơ thể mình có dấu hiệu lạ. Bình thường tôi rất thích ăn món thịt kho tàu mà mẹ chồng nấu, thế nhưng lần này vừa gắp miếng thịt lên tôi đã thấy khó chịu, chỉ muốn nôn. Mẹ chồng tôi thấy thế vui mừng vô cùng, bà ra ngay tiệm thuốc Tây đầu ngõ mua que thử về, đúng là lên 2 vạch nhưng vạch thứ 2 hơi nhạt. Bà lại mua thêm 2 que nữa “loại này là loại tốt nhất đấy con à, lên đúng 2 vạch thì chắc chắn là có thai rồi”. Và đúng như vậy. Biết được kết quả, tôi đã gọi ngay cho bác sĩ Hà để cảm ơn, chắc cô cũng vui lắm, nghe giọng cô, cô cười rất hạnh phúc.

Bữa cơm hôm đó sao mà vui thế, hạnh phúc thế. Lâu lắm rồi tôi mới thấy bố mẹ và chồng hào hứng đến như vậy. Suốt thời gian mang thai, tôi giữ gìn rất cẩn thận nhưng chưa đến 9 tháng thì tôi đã sinh, dù sinh non gần 1 tháng nhưng bé cứng cáp, khỏe mạnh lắm. Hạ sinh cô công chúa “mẹ tròn con vuông”.

Thực sự mà nói, chữa vô sinh hiếm muộn nan giải vô cùng. Không chỉ tốn công tốn sức mà tốn rất nhiều tiền. Vậy nên, với những ai cùng cảnh ngộ như tôi nên tìm đến những cơ sở chữa bệnh được nhiều người biết đến như Trung tâm Phụ khoa Đông y Việt Nam, cảm ơn Trung tâm rất nhiều, cảm ơn vì đã mang con đến với mẹ, đến với gia đình mình.

Dương Ngọc

Có thể bạn quan tâm: 

Rate this post

Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *